CANG-THỪA
.
Ngư rằng nhiệm bấy cơ trời
Coi vào sách thuốc nhiều nơi mịt mù.
Trong Kinh có luận một câu
Cang hại thừa chế ở sau khí vần.
Vốn chưa đặng rõ máy thần
Cang hại hai chữ xin phân cho rành.
Môn rằng khí dựa trong mình
Gốc trong thái cực sinh thành người ra.
Âm dương năm tạng bình hòa
Tiên thiên phối ngẫu đôi đà xứng nhau.
Quân hỏa có âm tinh theo
Tướng hỏa có thủy khí theo rằng thừa.
Thủy xuống có thổ khí thừa
Thổ xuống có mộc khí thừa vần theo.
Mộc xuống có kim khí theo
Kim xuống có hỏa khí theo vốn hòa.
Âm dương đã sánh đôi nhà
Năm hành mích thắng mới ra tai nàn.
Hơi dâm thái quá là cang
Hơi theo chờ trả thời oan là thừa.
Khí cang thời có khí thừa
Lẽ trời báo ứng nào chừa đâu đâu.
Trong Kinh luận ấy một câu
Nghĩa con vì mẹ trả thù mới an.
Trên dầu cậy thế lăng loàn
Chờ thời dưới cũng thầm toan việc mình.
Loại như quân hỏa bất bình
Động cang thời hại âm tình phế kim.
Thận thủy là con phế câm
Theo bèn chế hỏa dằn cầm hơi cang.
Lấy đôi quân hỏa làm dường
Còn kim mộc thổ cũng bàn như đây.
Ấy bèn tạo vật máy xây
Âm dương sinh sát lẽ này rất công.
Cho hay diệu hóa vô cùn
Trong động có tịnh hết cùn rồi thông.
Suy ra lẽ ấy cả đồng
Vật cực thời phản vốn không tột hoài.
Lẽ đâu cang hại đặng dài
Đến khí cang hại nghiêng vai chịu cầm.
Chữ rằng mộc cực tự câm
Kim cực tự hỏa nóng xâm sắc ruồng.
Hỏa cực tự thủy đổ buồn
Thủy cực tự thổ đọng duồng cáu đoanh.
Thổ cực tự mộc động mình
Ấy là tạo hóa máy linh lố mầu.
Thử xem phong mộc làm đau
Giãy vùng tột sức rồi sau nghiêng mình.
Phong cực tự kim đã đành
Động qua phải tĩnh hết tình thời thôi.
Thấp thổ làm bệnh cực rồi
Gân run thịt động giựt dồi tay chân.
Thổ cực tự mộc đã ưng
Tĩnh lâu phải động theo chừng mới xong.
Lấy hai chứng ấy ghi lòng
Dù muôn bệnh cũng tới trong xét lường.
Chỗ rằng âm chứng tự dương
Dương tự âm ấy y phương dễ lầm.
Dù không xét máy dương âm
Biện câu cang hại ít lăm giết người.
Lại như tạp chứng đau người
Lạnh qua nóng lại khuyên ngươi thám tình.
Đau sao buổi trọng buổi khinh
Hoặc chờ ngày đến truyền kinh rồi lành !
Xưa rằng chẳng thuốc mà lành
Ngẫm câu thừa xét bệnh tình khá trông.
Dịch rằng tạo hóa linh thông
Máy xay chẳng đến chung cùng lại lâu ?
Bệnh chờ vận khí đứng đầu
Nhờ hơi thừa chế đau đâu cũng lành.
Hỡi ôi thầy thuốc tày lanh
Thể theo ý ấy cứu sanh cho người.
Trị bệnh hiệp sát thời trời
Khí cang làm hại trách nơi khí thừa.
Cớ sao cang hại trách thừa
Bởi thừa chẳng đủ sức ngừa hơi cang.
.
Thiên này nhiều chỗ ngọc vàng
Chớ nề lời tục phụ phàng nôm na !
... ... ...
.
Ngư rằng nhiệm bấy cơ trời
Coi vào sách thuốc nhiều nơi mịt mù.
Trong Kinh có luận một câu
Cang hại thừa chế ở sau khí vần.
Vốn chưa đặng rõ máy thần
Cang hại hai chữ xin phân cho rành.
Môn rằng khí dựa trong mình
Gốc trong thái cực sinh thành người ra.
Âm dương năm tạng bình hòa
Tiên thiên phối ngẫu đôi đà xứng nhau.
Quân hỏa có âm tinh theo
Tướng hỏa có thủy khí theo rằng thừa.
Thủy xuống có thổ khí thừa
Thổ xuống có mộc khí thừa vần theo.
Mộc xuống có kim khí theo
Kim xuống có hỏa khí theo vốn hòa.
Âm dương đã sánh đôi nhà
Năm hành mích thắng mới ra tai nàn.
Hơi dâm thái quá là cang
Hơi theo chờ trả thời oan là thừa.
Khí cang thời có khí thừa
Lẽ trời báo ứng nào chừa đâu đâu.
Trong Kinh luận ấy một câu
Nghĩa con vì mẹ trả thù mới an.
Trên dầu cậy thế lăng loàn
Chờ thời dưới cũng thầm toan việc mình.
Loại như quân hỏa bất bình
Động cang thời hại âm tình phế kim.
Thận thủy là con phế câm
Theo bèn chế hỏa dằn cầm hơi cang.
Lấy đôi quân hỏa làm dường
Còn kim mộc thổ cũng bàn như đây.
Ấy bèn tạo vật máy xây
Âm dương sinh sát lẽ này rất công.
Cho hay diệu hóa vô cùn
Trong động có tịnh hết cùn rồi thông.
Suy ra lẽ ấy cả đồng
Vật cực thời phản vốn không tột hoài.
Lẽ đâu cang hại đặng dài
Đến khí cang hại nghiêng vai chịu cầm.
Chữ rằng mộc cực tự câm
Kim cực tự hỏa nóng xâm sắc ruồng.
Hỏa cực tự thủy đổ buồn
Thủy cực tự thổ đọng duồng cáu đoanh.
Thổ cực tự mộc động mình
Ấy là tạo hóa máy linh lố mầu.
Thử xem phong mộc làm đau
Giãy vùng tột sức rồi sau nghiêng mình.
Phong cực tự kim đã đành
Động qua phải tĩnh hết tình thời thôi.
Thấp thổ làm bệnh cực rồi
Gân run thịt động giựt dồi tay chân.
Thổ cực tự mộc đã ưng
Tĩnh lâu phải động theo chừng mới xong.
Lấy hai chứng ấy ghi lòng
Dù muôn bệnh cũng tới trong xét lường.
Chỗ rằng âm chứng tự dương
Dương tự âm ấy y phương dễ lầm.
Dù không xét máy dương âm
Biện câu cang hại ít lăm giết người.
Lại như tạp chứng đau người
Lạnh qua nóng lại khuyên ngươi thám tình.
Đau sao buổi trọng buổi khinh
Hoặc chờ ngày đến truyền kinh rồi lành !
Xưa rằng chẳng thuốc mà lành
Ngẫm câu thừa xét bệnh tình khá trông.
Dịch rằng tạo hóa linh thông
Máy xay chẳng đến chung cùng lại lâu ?
Bệnh chờ vận khí đứng đầu
Nhờ hơi thừa chế đau đâu cũng lành.
Hỡi ôi thầy thuốc tày lanh
Thể theo ý ấy cứu sanh cho người.
Trị bệnh hiệp sát thời trời
Khí cang làm hại trách nơi khí thừa.
Cớ sao cang hại trách thừa
Bởi thừa chẳng đủ sức ngừa hơi cang.
.
Thiên này nhiều chỗ ngọc vàng
Chớ nề lời tục phụ phàng nôm na !
... ... ...
Source:
.
NGƯ-TIỀU VẤN-ĐÁP Y-THUẬT
( Ba-Tri Tị-Địa Mạch-Trạch Trọng-Phủ Hối-Trai Thừa-Nho Hóa-Y Quảng-Chúng )
NGƯ-TIỀU VẤN-ĐÁP Y-THUẬT
( Ba-Tri Tị-Địa Mạch-Trạch Trọng-Phủ Hối-Trai Thừa-Nho Hóa-Y Quảng-Chúng )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét